Đây cũng chỉ là một phần tóm lược đơn giản hóa cuộc đời bên ngoài màu hồng bên trong chông chênh của mình và ngày mai mình lại đi một con đường hoàn toàn mới.
16 tuổi mình chỉ có một mơ ước được chơi bóng rổ đến tận chuyên nghiệp. Thể hình nhỏ bé nhưng mình luôn nung nấu ý chí cố gắng hết sức có thể để hoàn thiện bản thân và kĩ năng. Mình của 16 tuổi coi bóng rổ là cả thế giới. Nhưng chiều cao có hạn mong ước mãi chỉ là ước mong.
18 tuổi mình bước vào cánh cửa đại học ngoại ngữ trong khi vẫn mông lung không biết bản thân muốn gì, có thế mạnh gì, định làm gì sau này. Lúc bấy giờ chỉ nghĩ đơn giản học đại học là bước bắt buộc sau khi xong cấp 3.
20 tuổi mình lại học thêm văn bằng đại học kế toán. Vì theo gia đình học thêm kế toán kết hợp với ngoại ngữ sau sẽ dễ có việc làm.
23 tuổi ra trường mình bước vào ngành dịch vụ bán lẻ. Sales, thu ngân, kế toán,.... đều đã từng làm qua.
24 tuổi sinh Thỏ và Bông mình bắt đầu với nghề làm mẹ. Cái nghề này thực sự khó nhưng đem lại cho mình rất nhiều trải nghiệm. Nghề này không có lương, không có ngày nghỉ, vất vả vô cùng mà chẳng bao giờ bỏ được.
26 tuổi vì muốn đi làm trở lại mình lại học lấy chứng chỉ kế toán thực tế tổng hợp chuyên sâu. Ngày cầm chứng chỉ trên tay cũng là lúc que báo 2 vạch. Khóc như mưa và mình tiếp tục lại ở nhà làm mẹ. Trau dồi kinh nghiệm nuôi dạy con cái và tiếp tục hi vọng về 1 ngày mai tươi sáng. Sau khi sinh Dibo đc vài tháng mình bắt đầu buôn bán onl. Xuất phát điểm chính là Bình rửa mũi Flush.
28 tuổi gửi Dibo đi nhà trẻ, mình về làm cho Bình rửa mũi Flush với mong muốn cống hiến hết mình góp phần nhỏ nào đưa Flush vươn cao vươn xa. Mình bắt đầu công việc sales, content, marketing,brand manager. Quãng thời gian này mình luôn nung nấu ước mơ phát triển nhãn thật tốt, tích cực học hỏi thật nhiều. Ngoài Flush mình còn phụ trách 2 nhãn hàng nữa. Ở 1 doanh nghiệp sme nên việc kiêm nhiều vị trí 1 lúc đem lại cho mình nhiều kiến thức, nhiều kinh nghiệm hơn. Đối mặt vs đủ loại thị phi chốn công sở giúp mình mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, tự tin vào bản thân mình hơn.
30 tuổi vì covid mình ôm Flush trở về nhà tiếp tục ước mơ phát triển thương hiệu còn dang dở. Nhưng ước mơ này dường như chưa đủ duyên để thành. Không thể đẩy mạnh thương hiệu vì 1 vài lý do bất khả kháng. Mình chỉ có thể tiếp tục sales đơn thuần. Áp lực tiền bạc khiến mình gì cũng bán. Ngoài bình rửa mũi, đồ ăn, đồ dùng, mình tích cực quay lại đi rửa mũi dạo, nhận thêm job về làm. Viết bài seo, viết content, viết review. Job đến tay chỉ cần sản phẩm chuẩn đáng tin tưởng là mình nhận ngay chẳng ngại.

Khủng hoảng kinh tế vì covid. Khủng hoảng tinh thần vì việc gia đình bên ngoại đến thời điểm này mới bùng nổ dù đã nảy sinh từ lâu khiến mình phải gồng hết sức về mặt tinh thần. Lo lắng cộng suy nghĩ nhiều khiến mình liên tục ác mộng, mất ngủ, khủng hoảng. Điều này xảy ra và mình âm thầm cố gắng tự chữa lành bản thân để không một ai hay biết. Bởi vậy nên dù nhìn ngoài mình vui vẻ lạc quan là thế. Nhưng thực ra bên trong nội tâm giằng xé điên loạn chứ đùa đâu. Mình quyết không được để khủng hoảng tâm lý và áp lực xâm chiếm. Trách nhiệm trên vai mình còn rất nặng. Mình luôn tự nhủ phải cố phải cố phải cố.
Thời gian này câu hỏi lớn nhất luôn xuất hiện trong mình là khả năng thật sự của mình là gì? Bản thân mình thực sự giỏi cái gì? Mục đích sống của chính bản thân mình là gì? Ước mơ của mình là gì? Thành tựu mà mình muốn đạt được là gì? Những câu hỏi này xuất hiện khi mình theo dõi live chia sẻ của 1 người chị. Mình cảm thấy phải tiếp tục phá bỏ vùng an toàn và bắt đầu một khởi đầu mới. Và mình cảm thấy trân trọng, biết ơn những con đường mình đã từng đi qua, những biến cố mình đã từng gặp phải. Nhờ có tất cả những điều ấy mới tạo nên mình của ngày hôm nay.
Sau 30 năm loay hoay chông chênh với cuộc đời. Ngày mai mình sẽ bước đi một con đường hoàn toàn mới. Con đường này sẽ thay đổi và tiếp tục hoàn thiện cho mình của tương lai. Những lúc ntn mình lại nhớ đến câu nói của nhà văn Nguyễn Khải trong tác phẩm Mùa Lạc được học từ cấp 2. Câu nói ấy luôn hằn sâu trong tâm chí mình và đc mình dùng làm kim chỉ nam cuộc đời : " Ở đời này không có đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để vượt qua những ranh giới ấy "
Vậy thì cứ bước thôi. Cứ đi là sẽ tới.
Hoa Phương Phùng
M & Tôi không tự đăng bất kỳ thông tin gì lên Zalo của bạn. Việc kết nối chỉ để hiển thị bình luận của bạn tốt hơn
Đăng nhập bằng Zalo Đóng