Trang phục chỉ là phương tiện bổ trợ cho vẻ ngoài của bạn, không đủ khả năng đánh giá con người hay phẩm chất. Nó đơn giản là sở thích, mà sở thích hoàn toàn có thể thay đổi
15 tuổi, lớ ngớ vớ trường Chuyên. Mình như đứa trẻ con nhặt được kẹo, ăn xong mở ra còn thấy nguyên dòng bốc thăm trúng thưởng. Ở thời đó, một trường Chuyên Top đầu Hà Nội như trường mình là hiện thân của những con mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học.
Giữa một bầy thanh niên nghiêm túc, mình lạc quẻ với mái tóc sư tử vàng hoe, vòng tay đinh tán và dây giày lúc nào cũng phải màu highlight mới chịu.
Dân chuyên Văn bọn mình toàn gái, nhưng nổi loạn như mình khi ấy không nhiều. Mình từng được giáo viên chủ nhiệm quý. Nhưng kể từ khi bất mãn với các chế độ độc tài của đội tuyển Quốc Gia và xin rút, mình bắt đầu trở thành cái gai trong mắt cô với hình tượng nữ sinh chỉ thích ăn chơi không lo học.
Ba năm cấp 3 có đủ thăng trầm. Drama Chuyên Văn dài hơn phim truyền hình Hàn Quốc nhưng vẫn đủ để một đứa bị đánh giá ăn chơi như mình khi ấy tốt nghiệp loại giỏi và tìm được hội chị em xương máu, sống chết có nhau qua gần thập kỷ.
18 tuổi, Đảng soi rọi trái tim cô thanh niên yêu nước với khát vọng tìm kiếm công lý cho đời. Mình bước chân vào ngôi trường nghe tên bốc mùi nghiêm túc nhất Việt Nam- Đại học Luật Hà Nội =))
Tưởng cơ man nào là Hiến pháp, nào là Lịch sử nhà nước Pháp luật có thể hãm lại một phần “ngông” trong mình khi ấy. Nhưng chịu. Mình vẫn là tâm điểm chú ý khi vác quả đầu ombre hồng chóe đến trường, ở thời điểm tóc tai kiểu ấy chỉ có trong mấy band Hàn Quốc chứ chưa xuất hiện tại trường Đại học.
Mình thích mặc đồ rộng, thích mấy kiểu bụi bặm cool ngầu, thích một mình, không thích cười bắt chuyện cùng người lạ,…Tất nhiên môi trường Đại học ít khắc nghiệt hơn, mình không bị ghét, nhưng méo mó thì đâu đó vẫn có những lời nhận xét ít nhiều tiêu cực. Mình bật chế độ điếc linh hoạt. Về cơ bản không quan tâm lắm.
Vì 1m55 như mình, bảo mặc gì để đỡ bị ghét nhất, thì đáp án là MẶC KỆ
23 tuổi, trải nghiệm 2 công ty, một luật, một công nghệ. Nổi loạn chán chê từ khi mài đít trên ghế nhà trường đã sớm khiến mình dần chán những phong cách bụi bặm. Mình bị thần bánh bèo nhập và trở thành đứa con gái yêu màu tím thích sự thủy chung, tóc đen, váy vóc đầy nữ tính, ngoại trừ 3 hình xăm trên người (nếu theo chuẩn mực đạo đức xăm trổ là hổ báo)
Xem thêm: 3 con số may mắn nói lên tính cách, cuộc đời của mỗi người
Phong cách ăn mặc và phong cách sống
Sống đến ¼ cuộc đời,mình thuộc hàng không trẻ chẳng già, nhưng luận chuyện từ phong cách ăn mặc suy diễn sang phong cách sống thì chẳng bao giờ là chấm dứt.
Mặc culottes bị chê bà già. Mặc hai dây bị chê đú đởn. Mặc croptop bị nói hở hang. Nhìn chung nẫu ruột.
Bây giờ mình không có phong cách rõ rệt. Lúc nọ lúc kia. Nhưng vấn đề không phải bạn mặc gì, mà là mặc có đẹp hay không, có phù hợp hay không và có đúng hoàn cảnh hay không.
Trang phục chỉ là phương tiện bổ trợ cho vẻ ngoài của bạn, không đủ khả năng đánh giá con người hay phẩm chất. Nó đơn giản là sở thích, cũng như sở thích tám chuyện của chị em vậy. Mà sở thích hoàn toàn có thể thay đổi. Nếu con người được đánh giá đơn giản qua trang phục, thì thế giới đã chẳng đẻ ra ngành tâm lý.

Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là bạn được ăn mặc tùy hứng. Vì tùy hoàn cảnh, địa điểm, bạn cần đưa ra sự lựa chọn trang phục phù hợp. Xấu đẹp không nói lên tính cách, nhưng tính thích hợp của trang phục chắc chắn sẽ đánh giá bạn có là người biết suy nghĩ hay không.
Hãy nhớ, mặc LẠ không phải là mặc LỐ.
Còn như thế nào là LỐ, thì lại phải nhờ phong cách sống của bạn định nghĩa rồi.
Phương Thảo
M & Tôi không tự đăng bất kỳ thông tin gì lên Zalo của bạn. Việc kết nối chỉ để hiển thị bình luận của bạn tốt hơn
Đăng nhập bằng Zalo Đóng