Chuyện Kinh Dị: Hồn Ma Quay Về Nương Náu

Video truyện ma người chết trở về

Một Cảm Giác Theo Dõi Bí Ẩn

Câu chuyện kinh dị này bắt đầu khi bà Phạm, trong một ngày làm việc ngoài vườn, cảm thấy như đang có ai đó theo dõi mình. Một cảm giác bí ẩn hiện diện với bà.

Nguồn Gốc Của Sự Sống Tươi Mới

Trước đây, ông bà Phạm từng sống ở thành phố. Nhưng trước khi ông Phạm nghỉ hưu, hai ông bà quyết định chuyển về miền quê để tận hưởng không khí trong lành và sự yên tĩnh cho tuổi già. Họ mua mảnh đất đẹp nằm trên một dốc đồi và ngay khi chuyển vào, việc đầu tiên bà Phạm làm là trồng một vườn rau đầy đủ các loại mà ông bà yêu thích.

Với vườn rau xanh tươi tốt, ông bà chỉ cần mua một chút thực phẩm và đồ ăn vặt nhỏ là có thể sống thoải mái trong một tuần.

Quá Khứ Bí Ẩn Hiện Lên

Trong một ngày làm việc ngoài vườn, bà Phạm cảm thấy như đang bị ai đó theo dõi. Bà nhìn lên và bắt gặp một thiếu niên yếu đuối đang nhìn bà với đôi mắt trỗi sáng. Cậu bé mặc quần jean cũ và đi chân đất. Bà chào tay nhưng cậu bé không hề động. Bà nghĩ nếu là cậu bé yếu ớt đến mức không đủ sức để vẫy tay lại. Cậu bé gầy trơ xương và bà Phạm có thể thấy từng xương sườn trên cơ thể cậu bé. Sau một thời gian theo dõi bà làm việc, cậu bé đột nhiên biến mất sau bụi cây rậm.

Hai ngày sau, cậu bé trở lại và cùng đi là một người phụ nữ 40 tuổi, quần áo rách rưới và khuôn mặt bầm dập. Người phụ nữ tiến gần hàng rào và hỏi bà Phạm, trong khi cậu bé cúi đầu đứng sau:

  • Bà mới mua mảnh đất này phải không?

  • Đúng vậy. Bà cần tôi giúp gì không?

Người phụ nữ cứng cỏi nói:

  • Tôi đã đến đây để xem có thể giúp bà hay không. Đây là Mẫn, con trai tôi. Nó làm việc rất giỏi và khỏe mạnh, không yếu đuối như vẻ bề ngoài của nó. Nếu bà cần, nó có thể giúp bà làm công việc vườn hoặc làm một số việc nhỏ khác. Mỗi ngày, chỉ cần bà cho nó 5 ngàn đồng.

Bà Phạm từ chối vì bà không muốn có ai giúp mình và thích làm việc một mình trong không khí trong lành ở đây. Tuy nhiên, bà cảm thấy mềm lòng với tình trạng yếu đuối của cậu bé. Bà nói:

  • Con bạn có vẻ còn nhỏ và không khoẻ mạnh…

Người phụ nữ ngắt lời:

  • Năm nay nó đã 16 tuổi rồi, mặc dù nó trông nhỏ hơn so với tuổi của nó. Như tôi đã nói, nó rất mạnh mẽ và chẳng hề yếu đuối như vẻ bề ngoài. Bà sẽ không có lỗ lối gì để than phiền. Mẫn là một người lao động cần cù. Năm ngàn đồng một ngày không có nghĩa với bà Phạm và nếu cho cậu bé giúp việc, bà sẽ có cơ hội để cậu ta có đủ thức ăn. Vậy thì được thôi! Mỗi ngày Mẫn có thể đến lúc 10 giờ sáng và đi về lúc 5 giờ chiều. Tôi sẽ cho nó ăn trưa.

Rồi bà Phạm quay sang cậu bé và hỏi:

  • Mẫn, bạn có đồng ý không?

Mẫn không trả lời và chỉ cúi đầu đi qua bà. Mẹ của Mẫn ra hiệu để bà Phạm ra xa và nói rằng:

  • Tôi không muốn con tôi phải đi lại vì nhà chúng tôi cách xa đây. Nó có thể ngủ trong căn chòi kia và bạn đừng lo lắng về việc cho nó ăn. Tôi sẽ đem đồ ăn đến mỗi ngày. Nó khó khăn trong việc ăn uống. Tôi biết nó muốn ăn gì và tôi sẽ lo cho nó. Mỗi lần tôi đến, xin bạn cho tôi 5 ngàn đồng.

Bà Phạm đồng ý vì không muốn Mẫn phải chịu đói. Bà nghĩ rằng nếu cậu bé này giúp bà, bà có thể đảm bảo cậu ta có đủ thức ăn. Tuy nhiên, bà vẫn tự hỏi liệu Mẫn có thực sự muốn làm việc hay không. Một buổi tối, bà đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống chòi nơi Mẫn thường ngủ. Cậu bé không ngủ mà ngồi cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào ánh trăng và không nhấp mắt. Bà nói:

  • Có lẽ có điều gì đó lạ lùng thật.

Ông Phạm, đang ngái ngủ, lên tiếng:

  • Bà đang nói gì vậy?

  • Thằng Mẫn đó. Tôi đã đứng theo dõi nó hơn nửa giờ rồi. Nó ngồi yên như bức tượng đá vậy. Với những công việc nó làm trong ngày, nó nên đã ngủ lâu rồi. Nhưng không, nó vẫn ngồi đó.

Ông Phạm ngáp và nói:

  • Có lẽ nó không bao giờ ngủ. Theo tôi biết, có vẻ như nó là cái ma gì đó! Dù sao thì nó chẳng gây phiền phức gì. Tôi sẽ tăng lương cho nó lên mười ngàn đồng. Để xem liệu tăng lương có tác động gì tới nó hay không.

Bà Phạm không nghĩ rằng Mẫn quan tâm đến tiền bạc vì cậu bé không hề quan tâm đến nó. Mỗi ngày, sau buổi trưa, cậu bé dừng công việc và đứng yên một chỗ, dường như nghe ngóng. Chỉ vài phút sau, mẹ cậu xuất hiện từ sau hàng cây dâm bụt và mang đồ ăn trên một cái giỏ đậy kín tới cho cậu. Bà đợi cho đến khi bà Phạm trả tiền rồi mới dẫn con tới lều và ngồi chờ trong khi cháu ăn uống. Bà Phạm nói với chồng với giọng bất bình:

  • Tại sao người ta không để tôi cho nó ăn? Tôi thấy những gì họ mang tới trông giống như loại cháo lỏng. Đó không phải là một bữa ăn phù hợp cho một đứa trẻ làm việc vất vả như thế. Tôi nghĩ rằng nó trông còn ốm hơn khi mới đến đây.

Ông Phạm đồng ý. Da của Mẫn giờ đã trở thành màu vàng, mờ quang. Xương sườn trên lưng và má hiện lên rõ ràng. Bà lo lắng khi thấy Mẫn chậm chạp hơn và mệt mỏi hơn thường lệ. Bà hỏi:

  • Cháu có cảm thấy không khỏe trong cơ thể không?

Mẫn không trả lời, chỉ cúi đầu đi qua bà. Cảm thấy nổi nóng trong lòng, bà Phạm nói với chồng:

  • Nhìn Mẫn đi! Tôi nghĩ rằng nó đã bị bệnh. Nó di chuyển như một người già vậy.

Ông Phạm nhìn chằm chằm Mẫn đang cắt cỏ một cách chậm chạp và nói:

  • Đúng là cháu không khỏe. Da nó có nhiều vết đen lắm nhỉ?

  • Tôi không biết nhưng chắc chắn cháu thiếu dinh dưỡng. Tôi không cần biết những gì mẹ nói và tôi sẽ chuẩn bị những món ăn dinh dưỡng cho nó. Ngày mai, ông hãy đưa nó lên tỉnh gặp bác sĩ nhé.

Để đảm bảo rằng Mẫn không thiếu protein, bà Phạm đã chuẩn bị một bữa súp khoai tây, cà rốt, sườn heo, hột gà, cùng một ly sữa tươi và một cái bánh ngọt. Bà gọi Mẫn vào và dẫn cậu ta vào phòng ăn với lời ngọt ngào:

  • Hãy ngồi vào bàn nào. Hôm nay tôi đã chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt để chúc mừng ngày thứ ba cháu làm việc với tôi. Đây là một dịp đặc biệt cho cháu.

Mẫn cắn một miếng, sau đó cắn thêm một miếng nữa. Cậu nhai miếng sườn heo một cách chậm rãi trước khi nuốt. Rồi cậu ta đứng dậy từ từ. Bà Phạm hỏi với lo lắng:

  • Sao vậy cháu? Bạn chưa ăn xong mà muốn đi đâu?

Nhưng Mẫn đã đi ra ngoài. Bà Phạm chạy tới mở cánh cửa, nhưng Mẫn đã đi xa. Ông Phạm nắm tay vợ:

  • Để nó yên đi. Có lẽ nó muốn về nhà. Có lẽ mẹ nó nói đúng. Bà không nên cho nó ăn những món ăn đó.

Đêm đó, bà Phạm lo lắng và không ngủ được. Sáng hôm sau, còn trong lúc trời còn chưa sáng hoàn toàn, bà đã thức dậy, đi lại trong vườn. Đúng như bà lo lắng, Mẫn không trở lại. Tuy nhiên, vào trước buổi trưa, mẹ cậu ta đến và đứng trước mặt bà Phạm, khuôn mặt bà chất vấn:

  • Bà đã làm điều đó phải không? Bà cho nó ăn sau khi tôi đã nói bà không được làm như vậy. Bà cho nó ăn cái gì thế?

  • Tôi cho nó ăn súp khoai tây, cà rốt, sườn heo và sữa tươi, đó là những gì cần thiết cho Mẫn.

Người đàn bà rên lên:

  • Súp khoai tây! Chúa ơi! Bà cho nó ăn muối rồi!

Rồi bà ta nổi điên:

  • Bà điên à? Tại sao bà không để nó yên?

Bà Phạm bối rối:

  • Tôi xin lỗi nếu như đồ ăn của tôi làm Mẫn bị bệnh.

Người đàn bà im lặng một lúc rồi nói bằng giọng buồn:

  • Xin bà hãy đi theo tôi để xem điều gì bà đã làm cho con tôi.

Người đàn bà quay lại. Bà Phạm theo bà ta qua cánh rừng rồi đến một chân đồi. Khoảng một nửa tiếng đồng hồ sau, cả hai đến căn chòi xiêu vẹo nơi ba đứa trẻ ngồi yên ngoài cửa. Khi bà Phạm đứng yên, người đàn bà nắm tay bà và kéo đi. Bà Phạm hỏi:

  • Đây không phải nhà của tôi sao? Vậy sao Mẫn không ở trong căn nhà này?

Người đàn bà lắc đầu và còn kéo dài việc đi:

  • Đây là nghĩa trang cũ. Không ai còn sử dụng nó nữa. Đây, mời bà tới đây.

Rồi bà ta chỉ vào một ụ đất. Bà Phạm giật mình khi thấy đám cỏ trên ụ đất như bị cắt ngang và có vẻ như có người đang cố đào một cái hố phía dưới.

Không ai và không có sức mạnh nào khiến bà tới gần mộ đó. Tuy nhiên, từ vị trí bà đứng, bà Phạm nhìn thấy một hình dạng biến dạng trong chiếc quần jean rách và chiếc áo thun bẩn. Người đàn bà kêu lên:

  • Đó, đó là Mẫn. Đó là nơi mà bà đưa nó đến. Chồng tôi và nó chết cách đây hai năm giữa một mùa đông lạnh giá vì bị viêm phổi. Tôi cầu khẩn cả hai quay trở lại nhưng chỉ có Mẫn đáp lại lời cầu xin của tôi. Nó biết rằng tôi cần nó. Nó muốn chăm sóc tôi và các em của nó. Nó luôn luôn là con ngoan ngoãn.

Bà Phạm ngẩn ngơ:

  • Bà nói gì vậy? Tôi… tôi không hiểu gì cả…

Người đàn bà dường như không nghe và nói thì thầm:

  • Tôi phải chăm sóc nó cẩn thận. Bà có biết rằng bà không thể cho người chết ăn muối được không? Muối làm cho người chết quên mọi thứ chỉ nhớ đến nơi nghỉ cuối cùng của họ. Chính bà đã khiến cho Mẫn phải trở về ngôi mộ cũ của nó và từ bây giờ, chắc chắn nó sẽ không bao giờ rời xa nơi đó nữa…